"Mời ngồi." Phó Như Hối không hê nhìn lên, kêu cô Vân mang thuốc Đông y đã sắc xong đến, mỉm cười nhạt với Sở Dung: Anh giúp em bưng nhé?” Sở Dung cười nhẹ: "Không cần đâu, em tự làm được." Cô liếc nhìn cái chén thuốc đen trong tay Phó Như Hối, tự mình câm lấy và định ngồi sang một bên để uống. "Em ngôi cạnh anh được không?" Phó Như Hối nói một cách ấm áp trước khi cô đứng dậy, giọng điệu thương lượng. Sở Dung đành phải ngồi xuống. Chiếc sofa họ ngồi không lớn, chỉ đủ cho ba người, vì thế Phó Niên và Phó Dư đã chuyển hai chiếc đệm mềm để ngôi cạnh Sở Dung, dõi mắt theo cô uống thuốc Đông y.
Phó Dư nhìn thấy gì cũng không khỏi chảy nước miếng: "Mẹ, thuốc này mẹ uống thử xem, có ngon không ạ?”
Sở Dung chưa kịp đáp: "Mẹ chưa biết nè."
"Vậy mẹ thử xem sao." Phó Dư mong chờ nhìn mẹ.
Sở Dung: "... Được." Con trai mẹ thật là ngoan.
Phó Niên ngửi thấy mùi đắng đặc trưng trong bát thuốc, đứa nhỏ hảo ngọt nhăn mũi lại, đã có thể tưởng tượng ra mùi vị thuốc như thế nào.
Cậu bé cảm thấy lo lắng, biết chắc thuốc này khó uống lắm, không trách sao biểu hiện của cô lúc nãy lại đáng thương vậy. "Nóng không?" Thấy Sở Dung do dự, Phó Như Hối đưa tay sờ bát thuốc: "Để anh kiểm tra nhiệt độ cho em nhé?”
Sở Dung lắc đầu, thấp giọng: Anh không bận rộn à?'
Phó Như Hối đáp: "Không phải công việc.'
"Vậy là chuyện gì?" Sở Dung tò mò, quan sát biểu hiện của anh.
Phó Như Hối nhếch môi: "Vậy phải hỏi họ mới được."
Giọng nói câu này không to cũng không nhỏ, Hách Hàn Trạch và Tằng Dao thận trọng ngôi trên sô pha đều nghe rỡ, họ không nhúc nhích mà nhìn nhau, Hách Hàn Trạch dẫn đầu nói: "Lần này chúng tôi đặc biệt tới cửa tạ lỗi, trước đây vợ tôi đã gây ra rất nhiều phiền toái cho ngài Phó, làm ảnh hướng tới danh tiếng của Nguyên Đường ở mức độ nhất định, tôi thực sự xin lỗi, tôi xin thay mặt Truyền thông Vân Trạch và Thư Duyên xin lỗi ngài Phó, đây là một chút thành ý nhận lỗi, vẫn mong ngài Phó có thể thông cảm.
Hách Hàn Trạch lấy ra vài tờ giấy từ cặp tài liệu, trao cho Phó Như Hấi.
Sở Dung lặng nghe.
Phó Như Hối thậm chí không nhìn phân văn kiện trên tay Hách Hàn Trạch, cười như không cười nói: "Tổng giám đốc Hách, tôi không thích giả vờ hồ đồ."
Một câu không nặng không nhẹ làm mồ hôi lạnh trên đầu Hách Hàn Trạch chảy xuống cằm: "Ngài Phó, tôi không có ý đối nghịch với ngài, thật sự là gần đây vợ tôi không khỏe, không có cách nào tự mình tới cửa tạ lỗi, báo cáo mà bác sĩ đưa ra chính là như vậy, từ sau khi sinh con thì sức khỏe cô ấy không tốt lắm, hai ngày trước lại nhiễm gió lạnh, thật sự là không dậy nổi."
Sở Dung nghe xong mím môi, thì ra là để Thư Duyên tới cửa xin lỗi? Đây là ý tứ của Phó Như Hối? Phó Như Hối yêu câu Thư Duyên tới xin lỗi? Là vì chuyện gameshow đó sao? "Vậy để ngày khác đi, tôi không ngại chờ thêm, vẫn phải xem Tổng giám đốc Hách anh có bận tâm hay không. Phó Như Hối nhận lấy bát thuốc từ tay Sở Dung, cô đang mơ màng nên không để ý anh đã lấy mất, anh nhấp một ngụm: "Không nóng, uống đi."
Anh đưa bát thuốc tới miệng Sở Dung.
Sở Dung: Làm sao người này có thể lật mặt nhanh như vậy? Một giây trước còn đang lạnh lùng uy hiếp người khác, giây sau đã nếm thuốc giúp cô xem có nóng hay không?
Và làm sao Phó Như Hối có thể bình tĩnh uống thuốc Đông y như thế?
Sở Dung phục sự can đảm của anh.
Vừa rôi dáng vẻ Phó Như Hối mặt không biểu cảm còn rất có thể dọa người, anh hời hợt gạt bỏ loại lý do là người sẽ không tin của Hách Hàn Trạch, Sở Dung thần kỳ cảm nhận được một chút thân thái bá đạo Bất cận nhân tình*' trên người anh đã được viết trong nguyên tác. (*): Bất cận nhân tình: không có tính người, không hiểu thấu tình cảnh người khác.
"Em tự uống.' Vì thế Sở Dung bị khí thế tổng tài dọa sợ liên tự mình bưng bát thuốc uống một hơi hết sạch, nước thuốc đắng chát trượt qua đầu lưỡi trôi xuống cổ họng, Sở Dung bị vị đắng làm mất kiểm soát nét mặt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo